Bài viết kỷ niệm 20 năm thành lập trường. Quê hương nghĩa nặng tình cao Hai mươi năm ấy biết bao nhiêu tình Hai mươi năm không phải là quá dài đối với một đời người song cũng là không ngắn so với sự ra đời, sự phát triển, sự tăng tiến của một ngôi trường. Ngôi trường ấy là trường Vân Cốc của chúng tôi, nơi tôi vẫn hằng ngày đứng trên bục giảng.
Có một con tàu mang tên Vân Cốc Như những chuyến tàu dầm dãi nắng mưa Hai mươi năm kể từ thuở ngày xưa Tàu vẫn chạy băng mình qua khó nhọc.
Cô ơi, khi em viết những dòng này, hẳn cô không còn nhớ em là ai nữa. Cô từng nói, người giáo viên như một lái đò, suốt cuộc đời chở bao thế hệ học trò qua sông. Em luôn nhớ đến cô, và nhất là hôm nay, em phải viết điều này để thay cô bênh vực môn Văn, bênh vực cách dạy và học Văn của cô trò mình. Cô cho phép em cô nhé! Cuộc đời dạy Văn của cô hẳn không thiếu những lần nhìn thấy học trò xoa nắn cổ tay vì đau nhức do phải chép quá nhiều. Hẳn không thiếu những lần cô nghe học trò, và bây giờ là cả một bộ phận người đời, than thở rằng thứ văn chương nhà trường chỉ là đọc chép, vô hồn và giết chết học sinh... Xin lỗi cô, em cũng từng thấy mệt mỏi khi cứ mỗi buổi học Văn là lại phải chép bài không ngừng nghỉ, mồ hôi em chảy xuống trang vở không kịp lau, nhoè cả nét mực chưa khô...