Có một con tàu mang tên Vân Cốc Như những chuyến tàu dầm dãi nắng mưa Hai mươi năm kể từ thuở ngày xưa Tàu vẫn chạy băng mình qua khó nhọc....
Mẹ tôi khóc. Những giọt nước từ đôi mắt sâu vốn đã rượi buồn của mẹ chảy trên gương mặt khắc khổ mang dấu vết của sương gió và thời gian, lặng lẽ rơi xuống khiến lòng tôi đau thắt. Trong khoảnh khắc, tôi thấy mình vô cùng có lỗi. Tôi thi đại học lần thứ ba, và lại trượt......
Rồi một ngày con xa rồi mái trường thân yêu, xa rồi thầy cô và bạn bè để bước vào cuộc sống, con mới thấy nuối tiếc cho những tháng ngày đã qua ... Cái thưở bình yên, mộng mơ của một thời tuổi xanh, áo trắng đã không còn nữa, mà thay vào đó là nỗi buồn! Nỗi buồn của những lần vấp ngã trước vòng quay......
Cô ơi, khi em viết những dòng này, hẳn cô không còn nhớ em là ai nữa. Cô từng nói, người giáo viên như một lái đò, suốt cuộc đời chở bao thế hệ học trò qua sông. Em luôn nhớ đến cô, và nhất là hôm nay, em phải viết điều này để thay cô bênh vực môn Văn, bênh vực cách dạy và học Văn của cô trò......